Trong căn trọ chỉ hơn 10m2 giữa thủ đô nhộn nhịp, có một góc nhỏ thanh tịnh, mộc mạc nhưng đầy thiêng liêng. Bàn thờ Phật Tam Thánh được chăm chút gọn gàng, sạch sẽ. Đây không chỉ là nơi thờ tự mà còn là chốn an trú tâm linh của một người trẻ đặc biệt Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng.

Khác với nhiều người có duyên lành được gia đình hướng dẫn đến với cửa Phật, Hoàng đến với Phật pháp hoàn toàn tự nhiên, như một hạt mầm nảy nở giữa đất khô cằn. Gia đình không ai tu tập, không có người dẫn dắt, nhưng lòng hướng thiện và tình yêu với giáo lý nhà Phật đã bén rễ trong tâm hồn cậu từ thuở nhỏ.

Khi biết đến CLB Phật tử Sen Nở Xứ Mường – chùa Hòa Bình Phật Quang Tự dưới sự hướng dẫn của Sư phụ trụ trì và cùng các Đại đức, Hoàng như tìm được ánh sáng giữa cuộc sống nhiều lo toan. Ngoài giờ học, Hoàng tranh thủ về chùa tụng kinh, chắp tác, hỗ trợ các công việc nhỏ. Những buổi lễ Vu Lan, Phật đản hay An cư kiết hạ đều thấy bóng dáng người thanh niên ấy cần mẫn, khi thì lau tượng Phật, lúc lại phụ bếp, quét sân…

Tôi biết đến chùa lần đầu tiên cũng rất tình cờ hôm đó là dịp lễ Vu Lan, bà hàng xóm rủ tôi đi lễ Phật cùng. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đi cho biết, cho vui. Nhưng không ngờ, từ lần đầu bước chân vào chánh điện, nghe tiếng chuông chùa ngân lên giữa không gian thanh tịnh, lòng tôi bỗng chùng xuống một cách rất lạ. Có điều gì đó khiến tôi thấy nhẹ nhàng, dễ chịu và bình yên đến khó tả.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu thích đi chùa. Không chỉ là để lễ Phật hay tụng kinh mà còn là để tìm lại sự tĩnh lặng sau những ngày học tập, làm việc bộn bề. Mỗi bước chân đến chùa giống như một lần quay về với chính mình.

Rồi như một nhân duyên đẹp, tôi biết đến Câu lạc bộ Thanh niên Phật tử của chùa. Được tham gia, được sinh hoạt cùng các bạn đồng tu, tôi cảm thấy bản thân như được mở ra một thế giới mới được học giáo lý, nghe giảng pháp cùng nhau dọn dẹp chùa, chuẩn bị cho các lễ lớn… Mỗi dịp như thế, tuy mệt mà lòng lại vui vì biết rằng tôi đang sống có ý nghĩa, có cống hiến và đang từng bước đi trên con đường hướng thiện. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

Sinh ra trong một gia đình nông dân, bố mẹ đã lớn tuổi, Hoàng không chỉ là con mà còn là chỗ dựa lớn về cả vật chất lẫn tinh thần. Sau khi tốt nghiệp THPT, Hoàng không chần chừ theo đuổi ước mơ làm giáo viên Văn – một nghề không sang giàu nhưng đủ nuôi dưỡng tâm hồn.

Bốn năm đại học tại Đại học Hà Nội là bốn năm không ngừng nỗ lực. Ban ngày lên giảng đường, buổi tối Hoàng làm gia sư để có thêm thu nhập phụ giúp gia đình. Trong guồng quay bận rộn ấy, Hoàng vẫn giữ cho mình một nếp sống an yên tụng kinh mỗi tối, giữ tâm không vọng động, sống tiết kiệm nhưng không quên gieo duyên lành.

Từ nhỏ, tôi đã luôn ao ước được làm Thầy giáo. Không phải vì đó là nghề cao quý được ca ngợi, mà đơn giản vì tôi từng có những người thầy, người cô khiến tôi cảm nhận rõ thế nào là được lắng nghe, được tin tưởng và được khơi gợi niềm tin vào chính mình. Mỗi lần nhìn ánh mắt dịu dàng của cô khi giảng bài hay được thầy nhẹ nhàng động viên khi bản thân làm sai, tôi thầm nghĩ: “Sau này, tôi cũng muốn trở thành một người như thế.”

Lớn lên, tôi nhận ra rằng làm nghề giáo không chỉ là đứng trên bục giảng dạy dỗ học trò. Đó là một hành trình dài đầy trách nhiệm, đôi khi phải kìm nén cảm xúc cá nhân để dành hết sự quan tâm cho lớp học, phải học cách thấu hiểu từng hoàn cảnh, từng ánh mắt, từng nỗi buồn sau mỗi câu trả lời ngập ngừng của học sinh. Nhưng cũng chính từ những điều nhỏ bé như vậy, tôi thấy nghề giáo thật đẹp và đáng trân trọng.

Vậy nên, khi tốt nghiệp THPT, tôi không đắn đo suy nghĩ lâu. Trong lòng mình đã có câu trả lời rõ ràng từ lâu rồi: “Mình sẽ học sư phạm. Mình muốn đứng lớp, muốn trao đi không chỉ kiến thức mà cả sự đồng hành, sự lắng nghe và niềm tin như thầy cô năm xưa đã từng trao cho mình. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

Dù sống trong căn trọ chật hẹp, Hoàng luôn ấp ủ mong muốn có được một góc thờ Phật nghiêm trang để tu tập mỗi ngày. Ngày đầu chỉ là một tượng Ngài Địa Tạng nhỏ, bày trên chiếc bàn cũ. Nhưng Hoàng vẫn lau dọn, thắp hương mỗi ngày, trì tụng đều đặn.

Duyên lành đến qua từng năm tháng. Từ một tượng Phật nhỏ, Hoàng dần đủ duyên lập nên bàn thờ Tam Thánh trang nghiêm, đủ hoa, đèn, pháp khí. Trong căn phòng hơn 10m2, không có gì quý giá hơn chính là một tấm lòng kiên trì hướng Phật.

Từ khi biết và hiểu đến Phật pháp tôi đã có ước mong có một góc tu tập nho nhỏ để tụng kinh thời khóa hàng ngày. Khi từ kí túc xá ra ở trọ, tôi cảm thấy có không gian riêng hơn nên đã dành một khoảng nhỏ trong phòng để thờ Phật, nơi mà đã ước mong bấy lâu để bản thân lắng đọng sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi, nơi nhắc nhở bản thân luôn phải cố gắng trong cuộc sống cũng như con đường tu học. 

Từ khi biết đến Phật pháp và bắt đầu thực hành theo lời Phật dạy, tôi đã luôn ấp ủ một ước mong rất đơn giản, có một góc nhỏ để tu tập mỗi ngày. Một không gian tĩnh lặng, không cần lớn, chỉ cần đủ để tôi được tụng một thời kinh, chắp tay niệm Phật và quay về với chính tôi sau những bộn bề của cuộc sống.

Ngày còn ở ký túc xá, điều đó dường như là xa vời với tôi bởi đây là không gian chung, người ra người vào, mọi thứ quá vội vã. Nhưng khi chuyển ra trọ riêng, có một góc nhỏ trong căn phòng của riêng mình, tôi đã tự tay sắp xếp một bàn thờ Phật đơn sơ. Dù chỉ là một kệ nhỏ kê sát tường, một bức ảnh Phật và vài nén hương thơm nhưng với tôi đó là nơi thiêng liêng nhất, nơi tôi có thể buông bỏ mọi lo toan, được lắng đọng lại, được nhắc nhở về chánh niệm và lòng biết ơn mỗi ngày.

Mỗi lần thắp hương, tụng kinh, tôi như được tiếp thêm năng lượng, được làm mới tâm tôi sau một ngày dài mỏi mệt. Và cũng chính nơi ấy, tôi thường tự nhủ bản thân phải sống tử tế hơn, tinh tấn hơn, vì con đường tu học là con đường dài, nhưng rất đỗi nhiệm màu. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

Sau khi tốt nghiệp, trở thành thầy giáo như ước nguyện, Hoàng vẫn không quên hành trình tu tập. Mỗi ngày sau giờ dạy, Hoàng đều tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tràng và ngồi tụng kinh tại góc nhỏ trong căn trọ. Mỗi lời kinh, mỗi tiếng mõ là một sự trở về.

Với Hoàng, tu không đợi đủ điều kiện, không đợi nhà rộng hay đời yên. Tu là giữ tâm tịnh giữa đời động, là giữ nếp sống lành giữa chật chội bon chen.

Trong thời đại nhiều ồn ào, Phật tử trẻ Đỗ Ngọc Hoàng là một tấm gương lặng lẽ nhưng sáng ngời. Căn trọ nhỏ không ngăn được ánh sáng của lòng tin, của sự tu tập miên mật. Chính những người trẻ như Hoàng không đợi “khi có điều kiện”, không cầu danh đang lặng thầm gieo những hạt mầm Phật pháp cho thế hệ tương lai.

Tu tập không phải chờ khi đủ đầy mới bắt đầu, việc tu tập, hành trì và nuôi dưỡng tâm linh có thể bắt đầu ngay hoàn cảnh hiện tại dù hoàn cảnh đó có thể chưa lý tưởng, chưa thuận lợi và còn nhiều khó khăn. Cuộc sống luôn có những thứ mình phải lo toan, nếu cứ chờ cho đủ đầy thì có thể ta sẽ không bao giờ bắt đầu tu tập. Vì vậy, khi đã biết đến Phật Pháp thì chính thời điểm của hiện tại là quý giá nhất để ta bắt đầu tu tập.

Tu tập không chỉ dành cho người ở chùa hay người có thời gian rảnh rỗi. Người sống giữa đời thường, bận rộn, vất vả mà vẫn giữ được chánh niệm, từ bi, an trú thì sự tu tập đó lại càng sâu sắc. Ta không cần phải tụng kinh mấy tiếng mỗi ngày, có hình Phật, bàn thờ để đọc kinh, hay ngồi thiền hàng giờ mới gọi là tu. Tu tập có thể bắt đầu từ những điều rất đơn giản ngay trong cuộc sống hàng ngày như lời nói, suy nghĩ, hành động, hơi thở, cách ta đối diện và phản ứng với những sự việc diễn ra.

Đức Phật đã bắt đầu hành trình tìm đạo trong cảnh giới đầy thiếu thốn và gian khổ, Ngài từ bỏ cả cung điện để học hỏi, thiền định, khổ hạnh. Chính trong lúc không có gì trong tay cả vật chất lẫn tri thức chắc chắn Ngài mới dần giác ngộ ra con đường trung đạo. Tu tập không phải là chờ khi nào đủ đầy mới bắt đầu. Mà là dùng chính những thiếu thốn, bất an, bối rối hiện tại làm chất liệu để trưởng thành tâm linh. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

“Một bước đến chùa là một bước về với chính mình” và Hoàng đã chọn về với chính mình ngay giữa lòng đời náo nhiệt.

Xin tri ân Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng đã chia sẻ câu chuyện tu tập đầy cảm hứng và chân thành của bản thân. Kính chúc bạn luôn giữ vững chánh niệm, nuôi dưỡng năng lượng an lành, để tự tin tiến bước trên con đường mình chọn với tâm bình an và trí tuệ sáng soi.

Trong căn trọ chỉ hơn 10m2 giữa thủ đô nhộn nhịp, có một góc nhỏ thanh tịnh, mộc mạc nhưng đầy thiêng liêng. Bàn thờ Phật Tam Thánh được chăm chút gọn gàng, sạch sẽ. Đây không chỉ là nơi thờ tự mà còn là chốn an trú tâm linh của một người trẻ đặc biệt Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng.

Khác với nhiều người có duyên lành được gia đình hướng dẫn đến với cửa Phật, Hoàng đến với Phật pháp hoàn toàn tự nhiên, như một hạt mầm nảy nở giữa đất khô cằn. Gia đình không ai tu tập, không có người dẫn dắt, nhưng lòng hướng thiện và tình yêu với giáo lý nhà Phật đã bén rễ trong tâm hồn cậu từ thuở nhỏ.

Khi biết đến CLB Phật tử Sen Nở Xứ Mường – chùa Hòa Bình Phật Quang Tự dưới sự hướng dẫn của Sư phụ trụ trì và cùng các Đại đức, Hoàng như tìm được ánh sáng giữa cuộc sống nhiều lo toan. Ngoài giờ học, Hoàng tranh thủ về chùa tụng kinh, chắp tác, hỗ trợ các công việc nhỏ. Những buổi lễ Vu Lan, Phật đản hay An cư kiết hạ đều thấy bóng dáng người thanh niên ấy cần mẫn, khi thì lau tượng Phật, lúc lại phụ bếp, quét sân…

Tôi biết đến chùa lần đầu tiên cũng rất tình cờ hôm đó là dịp lễ Vu Lan, bà hàng xóm rủ tôi đi lễ Phật cùng. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ đi cho biết, cho vui. Nhưng không ngờ, từ lần đầu bước chân vào chánh điện, nghe tiếng chuông chùa ngân lên giữa không gian thanh tịnh, lòng tôi bỗng chùng xuống một cách rất lạ. Có điều gì đó khiến tôi thấy nhẹ nhàng, dễ chịu và bình yên đến khó tả.

Từ hôm đó, tôi bắt đầu thích đi chùa. Không chỉ là để lễ Phật hay tụng kinh mà còn là để tìm lại sự tĩnh lặng sau những ngày học tập, làm việc bộn bề. Mỗi bước chân đến chùa giống như một lần quay về với chính mình.

Rồi như một nhân duyên đẹp, tôi biết đến Câu lạc bộ Thanh niên Phật tử của chùa. Được tham gia, được sinh hoạt cùng các bạn đồng tu, tôi cảm thấy bản thân như được mở ra một thế giới mới được học giáo lý, nghe giảng pháp cùng nhau dọn dẹp chùa, chuẩn bị cho các lễ lớn… Mỗi dịp như thế, tuy mệt mà lòng lại vui vì biết rằng tôi đang sống có ý nghĩa, có cống hiến và đang từng bước đi trên con đường hướng thiện. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

Sinh ra trong một gia đình nông dân, bố mẹ đã lớn tuổi, Hoàng không chỉ là con mà còn là chỗ dựa lớn về cả vật chất lẫn tinh thần. Sau khi tốt nghiệp THPT, Hoàng không chần chừ theo đuổi ước mơ làm giáo viên Văn – một nghề không sang giàu nhưng đủ nuôi dưỡng tâm hồn.

Bốn năm đại học tại Đại học Hà Nội là bốn năm không ngừng nỗ lực. Ban ngày lên giảng đường, buổi tối Hoàng làm gia sư để có thêm thu nhập phụ giúp gia đình. Trong guồng quay bận rộn ấy, Hoàng vẫn giữ cho mình một nếp sống an yên tụng kinh mỗi tối, giữ tâm không vọng động, sống tiết kiệm nhưng không quên gieo duyên lành.

Từ nhỏ, tôi đã luôn ao ước được làm Thầy giáo. Không phải vì đó là nghề cao quý được ca ngợi, mà đơn giản vì tôi từng có những người thầy, người cô khiến tôi cảm nhận rõ thế nào là được lắng nghe, được tin tưởng và được khơi gợi niềm tin vào chính mình. Mỗi lần nhìn ánh mắt dịu dàng của cô khi giảng bài hay được thầy nhẹ nhàng động viên khi bản thân làm sai, tôi thầm nghĩ: “Sau này, tôi cũng muốn trở thành một người như thế.”

Lớn lên, tôi nhận ra rằng làm nghề giáo không chỉ là đứng trên bục giảng dạy dỗ học trò. Đó là một hành trình dài đầy trách nhiệm, đôi khi phải kìm nén cảm xúc cá nhân để dành hết sự quan tâm cho lớp học, phải học cách thấu hiểu từng hoàn cảnh, từng ánh mắt, từng nỗi buồn sau mỗi câu trả lời ngập ngừng của học sinh. Nhưng cũng chính từ những điều nhỏ bé như vậy, tôi thấy nghề giáo thật đẹp và đáng trân trọng.

Vậy nên, khi tốt nghiệp THPT, tôi không đắn đo suy nghĩ lâu. Trong lòng mình đã có câu trả lời rõ ràng từ lâu rồi: “Mình sẽ học sư phạm. Mình muốn đứng lớp, muốn trao đi không chỉ kiến thức mà cả sự đồng hành, sự lắng nghe và niềm tin như thầy cô năm xưa đã từng trao cho mình. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

Dù sống trong căn trọ chật hẹp, Hoàng luôn ấp ủ mong muốn có được một góc thờ Phật nghiêm trang để tu tập mỗi ngày. Ngày đầu chỉ là một tượng Ngài Địa Tạng nhỏ, bày trên chiếc bàn cũ. Nhưng Hoàng vẫn lau dọn, thắp hương mỗi ngày, trì tụng đều đặn.

Duyên lành đến qua từng năm tháng. Từ một tượng Phật nhỏ, Hoàng dần đủ duyên lập nên bàn thờ Tam Thánh trang nghiêm, đủ hoa, đèn, pháp khí. Trong căn phòng hơn 10m2, không có gì quý giá hơn chính là một tấm lòng kiên trì hướng Phật.

Từ khi biết và hiểu đến Phật pháp tôi đã có ước mong có một góc tu tập nho nhỏ để tụng kinh thời khóa hàng ngày. Khi từ kí túc xá ra ở trọ, tôi cảm thấy có không gian riêng hơn nên đã dành một khoảng nhỏ trong phòng để thờ Phật, nơi mà đã ước mong bấy lâu để bản thân lắng đọng sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi, nơi nhắc nhở bản thân luôn phải cố gắng trong cuộc sống cũng như con đường tu học. 

Từ khi biết đến Phật pháp và bắt đầu thực hành theo lời Phật dạy, tôi đã luôn ấp ủ một ước mong rất đơn giản, có một góc nhỏ để tu tập mỗi ngày. Một không gian tĩnh lặng, không cần lớn, chỉ cần đủ để tôi được tụng một thời kinh, chắp tay niệm Phật và quay về với chính tôi sau những bộn bề của cuộc sống.

Ngày còn ở ký túc xá, điều đó dường như là xa vời với tôi bởi đây là không gian chung, người ra người vào, mọi thứ quá vội vã. Nhưng khi chuyển ra trọ riêng, có một góc nhỏ trong căn phòng của riêng mình, tôi đã tự tay sắp xếp một bàn thờ Phật đơn sơ. Dù chỉ là một kệ nhỏ kê sát tường, một bức ảnh Phật và vài nén hương thơm nhưng với tôi đó là nơi thiêng liêng nhất, nơi tôi có thể buông bỏ mọi lo toan, được lắng đọng lại, được nhắc nhở về chánh niệm và lòng biết ơn mỗi ngày.

Mỗi lần thắp hương, tụng kinh, tôi như được tiếp thêm năng lượng, được làm mới tâm tôi sau một ngày dài mỏi mệt. Và cũng chính nơi ấy, tôi thường tự nhủ bản thân phải sống tử tế hơn, tinh tấn hơn, vì con đường tu học là con đường dài, nhưng rất đỗi nhiệm màu. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

Sau khi tốt nghiệp, trở thành thầy giáo như ước nguyện, Hoàng vẫn không quên hành trình tu tập. Mỗi ngày sau giờ dạy, Hoàng đều tắm rửa sạch sẽ, mặc áo tràng và ngồi tụng kinh tại góc nhỏ trong căn trọ. Mỗi lời kinh, mỗi tiếng mõ là một sự trở về.

Với Hoàng, tu không đợi đủ điều kiện, không đợi nhà rộng hay đời yên. Tu là giữ tâm tịnh giữa đời động, là giữ nếp sống lành giữa chật chội bon chen.

Trong thời đại nhiều ồn ào, Phật tử trẻ Đỗ Ngọc Hoàng là một tấm gương lặng lẽ nhưng sáng ngời. Căn trọ nhỏ không ngăn được ánh sáng của lòng tin, của sự tu tập miên mật. Chính những người trẻ như Hoàng không đợi “khi có điều kiện”, không cầu danh đang lặng thầm gieo những hạt mầm Phật pháp cho thế hệ tương lai.

Tu tập không phải chờ khi đủ đầy mới bắt đầu, việc tu tập, hành trì và nuôi dưỡng tâm linh có thể bắt đầu ngay hoàn cảnh hiện tại dù hoàn cảnh đó có thể chưa lý tưởng, chưa thuận lợi và còn nhiều khó khăn. Cuộc sống luôn có những thứ mình phải lo toan, nếu cứ chờ cho đủ đầy thì có thể ta sẽ không bao giờ bắt đầu tu tập. Vì vậy, khi đã biết đến Phật Pháp thì chính thời điểm của hiện tại là quý giá nhất để ta bắt đầu tu tập.

Tu tập không chỉ dành cho người ở chùa hay người có thời gian rảnh rỗi. Người sống giữa đời thường, bận rộn, vất vả mà vẫn giữ được chánh niệm, từ bi, an trú thì sự tu tập đó lại càng sâu sắc. Ta không cần phải tụng kinh mấy tiếng mỗi ngày, có hình Phật, bàn thờ để đọc kinh, hay ngồi thiền hàng giờ mới gọi là tu. Tu tập có thể bắt đầu từ những điều rất đơn giản ngay trong cuộc sống hàng ngày như lời nói, suy nghĩ, hành động, hơi thở, cách ta đối diện và phản ứng với những sự việc diễn ra.

Đức Phật đã bắt đầu hành trình tìm đạo trong cảnh giới đầy thiếu thốn và gian khổ, Ngài từ bỏ cả cung điện để học hỏi, thiền định, khổ hạnh. Chính trong lúc không có gì trong tay cả vật chất lẫn tri thức chắc chắn Ngài mới dần giác ngộ ra con đường trung đạo. Tu tập không phải là chờ khi nào đủ đầy mới bắt đầu. Mà là dùng chính những thiếu thốn, bất an, bối rối hiện tại làm chất liệu để trưởng thành tâm linh. – Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng chia sẻ.

“Một bước đến chùa là một bước về với chính mình” và Hoàng đã chọn về với chính mình ngay giữa lòng đời náo nhiệt.

Xin tri ân Phật tử Đỗ Ngọc Hoàng đã chia sẻ câu chuyện tu tập đầy cảm hứng và chân thành của bản thân. Kính chúc bạn luôn giữ vững chánh niệm, nuôi dưỡng năng lượng an lành, để tự tin tiến bước trên con đường mình chọn với tâm bình an và trí tuệ sáng soi.