Nguyễn Trung Chắt, 71 tuổi, cựu chiến binh sống tại Ba Đình, Hà Nội, được người dân trìu mến gọi bằng cái tên “ông Bụt đời thường”. Hơn 20 năm qua, ông đã lặng lẽ nuôi dưỡng, che chở cho hơn 304 trẻ mồ côi và trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn tại các Trung tâm Hy Vọng ở Hưng Yên và Lạng Sơn.
Sinh ra tại Kim Động (Hưng Yên), từng khoác áo Bộ đội Biên phòng nơi biên cương, ông Chắt đã trải qua những năm tháng gian khổ, chứng kiến bao phận đời trôi nổi. Khi trở về quê hương, tận mắt thấy những đứa trẻ lang thang cơ nhỡ, thiếu tình thương cha mẹ, ông động lòng trắc ẩn.
Từ năm 2002, ông dành toàn bộ tiền tiết kiệm, dựng nên Trung tâm Hy Vọng Tiên Cầu – nơi đầu tiên cưu mang 24 đứa trẻ. Từ đó, thêm hai mái ấm khác ra đời ở Lạng Sơn: Hy Vọng Lạng Sơn và Hy Vọng Lộc Bình. Tất cả đều mang chung một tên gọi giản dị mà chan chứa tình thương: “Hy Vọng”.
Ông chia sẻ: “Nếu gọi mãi các cháu là mồ côi thì nỗi đau ấy sẽ ám ảnh cả đời. Tôi chọn cái tên Hy Vọng, bởi con người ta đôi khi sống được là nhờ vào hy vọng.”